Có một ngày, nắng bỗng ngọt ngào hơn thường lệ, và mặt trời có lẽ cũng trở nên hiền hòa, không gắt gỏng như cô gái già khó tính mọi khi. Anh biết không, con đường mỗi ngày Nhỏ vẫn đi về hôm nay những cây bằng lăng thâm thấp đã bắt đầu ra hoa, màu tím lavender mà Nhỏ vốn yêu thích, màu của một thưở nào đã xưa lơ… xưa lắc.. . Sáng thứ bảy cuối tuần, phố phường có vẻ dễ thở hơn một chút, và cái vị ngọt của nắng dưng không làm Nhỏ vui. Niềm vui bất ngờ, không tên, và tự nhiên như … nắng. Có lần Nhỏ đọc thấy TCS viết “Ai cũng bảo mưa buồn, nhưng tôi lại thấy nắng buồn hơn…” . Nhỏ thì khác, nắng nhẹ nhàng bao giờ cũng khiến Nhỏ thấy vui vui, thêm một chút gió nữa thì quả thật cuộc sống sao dễ chịu mà thường khi mình ít nhận ra. Nhỏ thả mình trôi đi trôi đi trong một cảm xúc lâng lâng đầy màu sắc. như chiếc lá khô tình cờ rơi xuống con suối nhỏ rồi lặng lờ cuốn theo giòng nước. Một sắc màu bỗng hiển hiện trong tâm thức, sắc màu của sự sống, của sự khẳng định một điều gì đó, có vẻ như thách thức lại những ý tưởng đang cố phủ nhận nó. Anh biết không, đó chính là màu đỏ! Anh vẫn thường bảo Nhỏ hay có những ý nghĩ kỳ quái, và hôm nay đúng là như thế, Nhỏ nghĩ đến màu đỏ, để rồi bỗng thấy ước ao lạ lùng một đôi giày màu đỏ rực rỡ những đam mê và đầy cá tính!

Chiều thứ bảy, Nhỏ quyết định đi tìm đôi giày đỏ đúng như trong trí tưởng. Thảng hoặc có những niềm vui len nhẹ vào đời, hãy tự thỏa mãn chính mình bằng cách tận hưởng những niềm vui ấy, để vớt vát lại những hạnh phúc đã rơi rụng quá nhiều trong kiếp sống. Niềm vui thật đơn giản, nhưng cũng đủ cho ta một nụ cười đúng nghĩa, phải không anh.? Và anh có nhớ, Nhỏ đã nhắn tin cho anh, rằng Nhỏ đã tìm thấy niềm vui ấy, trên kệ hàng của một shop bán giày – đôi giày màu đỏ kiêu sa! Anh bảo với Nhỏ, hãy để Anh được tặng đôi Giày Đỏ ấy cho Nhỏ như một món quà sinh nhật rất sớm, vì còn lâu mới đến ngày SN của Nhỏ kia mà.

Đang xem: Nhật ký đôi giày đỏ

 

Sáng Chủ nhật. A beautiful Sunday! Như thường khi Nhỏ vẫn hẹn anh nơi chốn cũ. Nhỏ gọi đó là góc vắng, hay cõi riêng của chúng mình. Café sáng nay anh thấy thú vị hơn vì Nhỏ đến bên anh với đôi giày gót cao rực đỏ. Em muốn khẳng định điều gì, hay muốn tạo một sự đột phá mới mẻ nào đó, phải không Công Chúa? Anh cười thật hiền và hỏi Nhỏ như thế. Nhỏ không trả lời, chăm chỉ nhấm nháp từng muỗng café thơm ngọt, Nhỏ biết anh hiểu rõ tính cách của Nhỏ, luôn tìm những điểm nhấn hay những phá cách trong cuộc sống. Để làm gì? Có lẽ là để loại bớt sự nhàm chán luôn khiến cho con người già cỗi và thụ động trong cách nghĩ. Buổi sáng đi qua trong sự hồn nhiên của nắng, thời gian luôn vội vã khi Nhỏ và anh ở bên nhau, những câu chuyện của chúng ta chẳng bao giờ có điểm kết thúc. Anh hay dọa sẽ cốc đầu mỗi khi Nhỏ tỏ ra bướng bỉnh hay lý sự. Còn Nhỏ, vũ khí lợi hại khiến anh luôn phải chấp nhận thua cuộc đó là nước mắt (!). Nhưng hôm nay không có cốc đầu cũng không có nước mắt, vì GIÀY ĐỎ đã đem lại cho cả Nhỏ lẫn anh một sự hưng phấn mới. Anh vui lây niềm vui thơ ngây của Nhỏ và tạm quên đi cuộc sống vốn vô vị mà anh vẫn thường nói như vậy. Nắng đột nhiên dịu xuống, mây ở đâu kéo về thật nhanh, và cơn mưa đột ngột phủ chụp cả đất trời. Thành phố này vẫn thế, chợt nắng rồi chợt mưa ! Nhỏ xòe đôi bàn tay hứng lấy những giọt nước mưa, lắng nghe cảm giác lạnh tê trên những đầu ngón tay, và khe khẽ hát “Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang , từng ngón tay buồn em mang em mang, đi về giáo đường, ngày chủ nhật buồn, còn ai còn ai…” Anh vẫn ngồi yên đấy, gầy guộc và phong trần với mái tóc đã có nhiều sợi bạc, thế mà sao Nhỏ bỗng thấy anh quá xa xăm, anh như hòa lẫn và mất hút trong cơn mưa, có lẽ anh chỉ là ảo ảnh của một hẹn hò hoang tưởng…Ừ nhỉ, rồi thì có còn ai đâu trong ngày chủ nhật mênh mang mưa rơi này!

 

Một, hai, ba…rồi nhiều tuần lễ trôi qua. Giày Đỏ theo Nhỏ mỗi ngày đến văn phòng làm việc, theo Nhỏ vào lớp học buổi tối một tuần ba buổi, theo Nhỏ lê la ở các quán xá café, góc phố…Giày Đỏ nâng niu đôi bàn chân Nhỏ, và cho Nhỏ sự tự tin mỗi buổi sáng khi xỏ chân vào giày bước ra cổng, bắt đầu một cuộc đua chen như thường lệ. Anh nhắn tin cho Nhỏ – em vẫn mang màu đỏ kiêu sa trên khắp phố phường đấy sao, Công Chúa ? Nhỏ cười, vẫn thế anh ạ! Vào ngày nọ, một ý tưởng mới chợt lóe lên , Nhỏ nghĩ rằng phải lưu lại hình ảnh của Giày Đỏ, không phải bằng những tấm ảnh chụp, mà là một bức tranh. Thế là Nhỏ bắt đầu thực hiện ý tưởng ấy, cặm cụi với màu và cọ, vẽ lại hình ảnh của một chiếc giày đỏ nằm lăn lóc lẻ loi trên bậc thềm hoang phủ rêu xanh. Bức tranh Nhỏ đặt tên là “Thềm xưa”. Có thể đó chính là hình ảnh của Nhỏ, lẻ loi đến đơn độc, đi lạc và rồi trú ngụ trong trái tim hoang phế của anh. Thềm xưa rêu phủ ấy, Nhỏ hình dung đó là trái tim anh, cũ kỹ và buồn tênh như tình yêu muộn màng của anh và Nhỏ!

 

Mùa hạ ập đến cùng những cơn mưa xao xác từng chiều. Giày Đỏ vẫn kiên trì theo bàn chân Nhỏ lội qua những con phố ngập ngụa uốn quanh những tòa nhà lộng lẫy giữa thành phố này . Mỗi một cơn mưa đến, anh lại nhắc, em nhớ mặc áo mưa, coi chừng bệnh nhé, Công Chúa của anh.! Những ngôn từ của anh luôn ấm áp và đầy yêu thương, vỗ về nỗi cô độc suốt đời đeo bám Nhỏ. Anh đâu biết, mỗi lần như thế Nhỏ lại lặng lẽ khóc. Đã lâu rồi mình không gặp nhau, mà biết đâu chừng cũng sẽ là mãi mãi, phải chăng Nhỏ đã dại dột nghĩ như thế? Anh có những lý do riêng, anh đau khổ dằn vặt, nhưng anh không thể có một lựa chọn nào khác. Nhỏ hiểu điều đó và thương anh nhiều hơn. Anh đâu ngờ, chính Nhỏ cũng đang mang một nỗi niềm riêng mà Nhỏ chưa đủ can đảm cho anh biết. Đã nhiều tuần nay, bỗng xuất hiện trong cơ thể Nhỏ những cơn đau và choáng kỳ lạ kèm theo cảm sốt kéo dài, Nhỏ đến bệnh viện gặp người bạn thân là bác sĩ , và hoàn toàn hụt hẫng khi biết rằng rất có khả năng đó là dấu hiệu của chứng cancer máu! Người bạn khuyên Nhỏ nên thông báo với gia đình và nhập viện để tiện theo dõi, Nhỏ chỉ ậm ừ… Một buổi hoàng hôn thật tím, trăng treo lấp lửng nơi cuối con đường, Nhỏ chạy xe từ bệnh viện ra, bằng vô thức, cứ đi theo hướng trăng mọc và dừng lại ở một quán CF lạ chưa từng đến bao giờ. Nhỏ vào quán một mình, chỉ với ý nghĩ đơn giản là muốn giành cho anh và tình yêu của hai người một khoảng lặng , xô dạt những vướng víu nghiệt ngã đời thường sang một bên. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tự do âm thầm rơi xuống cuộc tình và tan chảy đi như phần đời còn lại của Nhỏ sắp trôi vào hư không. Và Nhỏ bắt đầu suy ngẫm, về tình yêu lạ kỳ mà Nhỏ đã giành cho anh, một tình yêu khập khiễng, trễ tràng và quá nhiều yếu tố không may. Anh không là người yêu đầu tiên nhưng chắc chắn anh sẽ là người tình cuối cùng trong cuộc đời của Nhỏ!

…………..

Có phải mùa thu đã về rồi không mà những chiếc lá vàng rơi rụng trên sân bệnh viện bỗng nhiều hơn thường lệ, và màu nắng cũng trở nên nhợt nhạt hơn, hanh hao hơn. Chiều nay Nhỏ nhận được kết quả xét nghiệm cuối cùng. Lẽ ra mọi người không muốn cho Nhỏ biết, nhưng Nhỏ nhất định không chấp nhận một sự dấu giếm nào đó. Nhỏ đã linh cảm tình huống xấu nhất và chuẩn bị cho mình một tư thế để đón nhận. Giày Đỏ hôm nay không còn lộng lẫy như trước, nhưng đó là hình ảnh của kỷ niệm, của những ngày tháng êm đềm Nhỏ có anh bên cuộc đời này, và thế là Giày Đỏ lại theo bước chân yếu đuối của Nhỏ đi đến tận cùng nỗi xót xa. Giọng nói của vị bác sĩ Nhỏ nghe đều đều và buồn thảm như cơn áp thấp nhiệt đới đột ngột kéo về làm xám ngắt cả buổi chiều . Nhỏ chợt nhớ hôm nào, anh đã phone cho Nhỏ, cũng bằng cái chất giọng buồn buồn như người thầy thuốc đang ngồi trước mặt Nhỏ bây giờ, và nói rằng anh không thể bỏ mặc người đàn bà đang là mẹ của những đứa con anh cùng với căn bệnh nan y kéo dài cho đến hết đời, Anh không thể và anh không thể…Cho dù chưa một lần anh tìm gặp tình yêu ở hôn nhân lầm lỡ ấy. Anh xin lỗi em, hãy quên anh đi và tái tạo cuộc đời của em với một người khác, lựa chọn cho chính mình một hôn nhân hạnh phúc, nhưng nhớ đừng sai lầm một lần nữa nhé em! Nhỏ nghe trái tim mình bục vỡ.Những thanh âm hỗn mang. Thế còn em? Lúc ấy Nhỏ chưa biết chắc về căn bệnh của mình, Nhỏ chỉ hồ nghi một điều không may. Thế nên Nhỏ chỉ câm lặng. Sự yên lặng nghiêng qua nghiêng lại giữa hai đầu dây rồi đổ dồn về phía Nhỏ. Anh nói trong gấp gáp, nói gì với anh đi Công Chúa, dù chỉ một câu thật ngắn để anh yên tâm rằng em không sao. Vâng, em không sao. Cổ họng Nhỏ nghẹn đắng. Và mọi vật bỗng nhạt nhòa…Giờ thì Nhỏ lại ngồi đây, đối diện với một sự thật nghiệt ngã, rằng Nhỏ sẽ không còn thời gian bao lâu nữa để sắp xếp một chuyến đi miên viễn… Nhỏ không thấy buồn, cũng không thấy hoang mang hay tiếc nuối hoặc sợ hãi. Một cảm giác rỗng không. Nhỏ thấy mình hệt như một kẻ mộng du trong đời thực.

Đã bao lâu rồi anh không gặp Nhỏ, những message và phone của anh Nhỏ cũng không trả lời. Có phải đó là sự trách móc nặng nề nhất mà Nhỏ muốn giành cho anh? Không, không phải là như thế. Nhỏ chỉ sợ mình không thể nói dối anh mãi được. Nhỏ không muốn anh biết rằng Nhỏ sẽ thật sự lìa xa anh và cuộc sống này, mãi mãi. Nếu biết, liệu anh có đến được với Nhỏ trong vài ngày ngắn ngủi không, hay lại cũng phải lo cho tròn trách nhiệm làm chồng làm cha.? Nhỏ biết anh không thể. Như thế có phải Nhỏ lại tự chất lên tâm hồn đã vụn vỡ của mình thêm một niềm đau trĩu nặng? Trái tim yếu ớt chắc không còn đủ sức chứa đựng thêm sự thất vọng. Một cách vô tình, anh hiểu lầm rằng Nhỏ đã quên anh. Trong một tin nhắn cuối cùng anh nói, anh mừng vì em đã quên được anh, cầu mong em được hạnh phúc. Trái tim Nhỏ lại tan chảy trong đớn đau. Và cả thân xác Nhỏ cũng vật vã tả tơi bởi căn bệnh đang hành hạ Nhỏ ngày một nhiều hơn! Nhỏ ôm chiếc laptop trên giường bệnh và cố gắng hoàn tất entry cuối cùng của cuộc đời những lúc còn có thể. Đó cũng là những giòng Nhỏ giành cho anh và cuộc tình không may.

Xem thêm:

Xem thêm:

Bức tranh Thềm xưa với chiếc giày đỏ đơn côi Nhỏ gói ghém cẩn thận và sẽ được gởi lại cho anh khi Nhỏ bước qua thế giới bên kia. Chiếc giày đơn độc ấy có lẽ không còn là Nhỏ, mà là chính anh. Một chiếc đã lạc mất rồi trong cõi vô vi. Nhỏ nhìn chiếc giày còn lại buồn tênh trên thềm vắng, và cảm nhận màu đỏ trong bức tranh _ điểm nhấn của cuộc đời ngắn ngủi Nhỏ đã đi qua _ như giọt máu sống ứa ra từ trái tim biết yêu một tình yêu nồng nàn mà đắng ngắt. Có phải ta đã bước vào đời nhau như một định mệnh oan khiên?

Mỗi buổi bình minh hay chiều tà Nhỏ lại cố gắng ngồi lên tựa lưng vào tường đưa mắt nhìn qua vuông cửa sổ phòng bệnh. Cây bàng già lớn cội với tán lá xòe rộng như bàn tay mang ba sắc màu xanh, vàng , đỏ và những tảng mây trắng bềnh bồng trên nền trời khi xanh khi xám lững thững trôi ngang khung cửa là hình ảnh duy nhất Nhỏ cứ thế ngắm nhìn từng ngày.Thỉnh thoảng có một vài cánh chim sẻ nhảy nhót trên tàn cây. Bức tranh thiên nhiên đơn điệu ấy vậy mà vẫn khơi dậy một ham muốn sống trong thể xác đang bị tàn phá này. Vuông cửa ấy mỗi lúc như hẹp lại theo lồng ngực mỗi ngày một teo tóp hạn chế hơi thở của Nhỏ, và như thời gian đang co cụm lại…Trong một cơn hôn mê Nhỏ bỗng thấy mình thật thơ dại trong đôi giày đỏ và đi về một ngôi nhà nhỏ xinh . Anh đứng trong bếp nháy mắt mỉm cười và cả hai cùng ngồi vào bàn ăn, có cả món canh chua cánh cờ Nha Trang mà Nhỏ rất thích. Nhỏ bước từng bước lên căn gác lửng ấm cúng, màu gỗ nâu sậm gợi lại một ký ức xưa cũ, góc quán nào đó ở Sài Gòn một lần Nhỏ đã từng bên anh. Nhỏ nhìn chiếc giường, thấy thân quen như vòng nôi hạnh phúc hiển nhiên giành cho mình. Một cảm giác ấm áp phủ chụp thân thể, anh đứng phía sau vòng tay ôm lấy Nhỏ và đặt lên vai Nhỏ một nụ hôn. Nhỏ bỗng nhận ra trên vách bức tranh Thềm xưa, nhưng ở đấy không phải một chiếc giày mà là cả một đôi màu đỏ rực rỡ…Nhỏ bật cười rất to và rất lâu. Có lẽ tiếng cười bất chợt của chính mình đã đánh thức và đưa Nhỏ về thực tại. Những khuôn mặt thân quen cứ rõ dần rõ dần…Nào chị, nào anh, và bạn…Nhỏ biết mình còn sống và cơn đau vẫn còn hiện hữu. Ý thức đầu tiên, đó chính là sự tiếc nuối. Sao Nhỏ đã không được giải thoát nương theo giấc mơ hạnh phúc ấy? Có lẽ vì trái tim yêu thương cuộc sống quá mạnh mẽ trong cơ thể còn non trẻ của Nhỏ đã không nỡ dừng nhịp đập, hay vì trái tim ấy vẫn còn chờ đợi một người…?

Một lần nữa Nhỏ lại quay về. Nhỏ nhận ra những giọt nước mắt thổn thức của người thân và bàn tay ấm nóng xiết chặt của bạn. Bạn lúc nào cũng ở bên Nhỏ kể từ ngày ấy. Có những lúc bạn đã nói vui để Nhỏ cười, rằng ngày xưa bạn đã yêu Nhỏ mà không dám tỏ tình vì Nhỏ “dữ” quá và nhất là vì đôi mắt Nhỏ quá to làm bạn thấy “run”. Những kỷ niệm thưở học trò vô tư ngây dại quả nhiên khiến Nhỏ vui hơn. Và Nhỏ thầm cảm ơn bạn, bác sĩ của Nhỏ! Ngày ấy Nhỏ đâu ngờ những phút cuối cuộc đời mình lại có bạn bên cạnh Nhỏ. Phải chăng mối tình thơ dại ấy đã trỗi dậy trong trái tim rất hiền của bạn? Ánh mắt yêu thương của bạn quá nhiều khi làm Nhỏ nhớ đến anh. Tình yêu đã vụt qua rồi sao? Trong cơn đau đớn tột cùng, Nhỏ vẫn nhớ in nguyên có lần Nhỏ đã hỏi anh, tình yêu là gì, anh bảo tình yêu là nỗi nhớ nhung bất tận, và Nhỏ lại định nghĩa tiếp, là sự dâng hiến không hề toan tính và là ước muốn độc quyền sở hữu trái tim và cả xác thân người mình yêu. Nằm trên giường bệnh, cận kề với cái chết, Nhỏ vẫn tự hỏi không biết anh có thật sự yêu Nhỏ với ý nghĩa tình yêu như thế hay không?

Sáng hôm nay mùa thu sao vàng quá. Cội bàng già trong sân bệnh viện lá đỏ nhiều hơn xanh. Gia đình và bạn đã quyết định đưa Nhỏ trở về nhà theo ước nguyện của Nhỏ. Nhỏ muốn được ở trong căn phòng và nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, muốn được trở về với đời sống thường nhật để tạm thời rời xa ý nghĩ chết chóc đã đeo bám và rúc rỉa tư tưởng Nhỏ suốt mấy tháng nay. Nhỏ nói với bạn, ước muốn của mình, là được mang theo đôi giày đỏ như một kỷ niệm đẹp của đời sống ngắn ngủi này. Không một ai biết gì về Giày Đỏ, món quà sinh nhật cuối cùng. Cũng không ai biết quan hệ giữa Nhỏ và Anh. Điều ấy mãi mãi là một bí mật, khép kín và tan biến giữa cuộc đời này. Và bức tranh, Nhỏ nhờ bạn gởi nó theo địa chỉ của anh.

“Em xin lỗi, đã không cho anh biết về chuyến đi không có ngày trở lại của em. Nếu em vẫn hiện hữu trong cuộc sống này một cách bình thường, thì mình vẫn cứ xa nhau kia mà, bởi lẽ chúng ta đã bước vào đời nhau không đúng lúc, và chúng ta đều không thể phủ nhận cuộc sống cùng những mối quan hệ thực tại đã hình thành nên cuộc đời riêng của mỗi người. Chúng ta không có tội, nhưng chúng ta có lỗi với những quan hệ ấy. Xác thân em sẽ thành mây khói và trở về với cát bụi, nhưng tình yêu của em chắc chắn sẽ vĩnh cửu trong tim anh. Xin cho em được gởi lại anh, vã hãy cất giữ hộ em hình ảnh chiếc giày đỏ đơn côi, lẻ loi nhưng luôn kiêu hãnh. Đó là em, Công chúa của anh, hay là chính anh cũng thế thôi.Cảm ơn anh và những nâng niu dấu yêu anh đã giành cho riêng em những tháng ngày đã qua. Cảm ơn những kỷ niệm tuyệt vời mình đã có. Cảm ơn những phút giây bên anh đã cho em biết Tình yêu là gì! Vĩnh biệt anh, tình yêu của em…!”

Những giòng ngắn ngủi ấy Nhỏ để lại trong bức tranh, nó sẽ đến tay anh khi Nhỏ đã đi thật xa. Nhỏ cảm thấy yên lòng và bình thản hơn bao giờ hết. Những ngày cuối cùng, hầu như lúc nào bạn cũng ở bên Nhỏ, nâng giấc và chăm sóc, vỗ về xoa dịu những cơn đau. Một lần trong cơn vật vã, Nhỏ đã cầm lấy bàn tay của bạn đưa lên môi và nói rằng, hãy cho Nhỏ được thể hiện tình cảm giành cho bạn bằng nụ hôn cuối cùng này. Và bạn cũng đã trân trọng đặt lên vầng trán và đôi mắt thâm quầng của Nhỏ những nụ hôn thánh thiện!

Thành phố giữa mùa thu mưa bay chập chùng khiến những buổi chiều cứ sũng nước và chênh chao nỗi buồn trong lòng người. Chiều hôm ấy Nhỏ không còn hé mắt để nhìn mùa thu đậu trên bậc cửa. Nhỏ chỉ thấy chấp chới những cánh bướm vàng dọc theo con đường có những nương trà và cà phê. Bướm ở đâu sao nhiều thế nhỉ, lần đầu tiên trong đời Nhỏ nhìn thấy bướm nhiều như vậy. Anh ngồi thật gần bên cạnh và say sưa kể cho Nhỏ nghe cuộc đời lính chiến với những kỷ niệm khó quên. Hình như anh và Nhỏ đang ở trên một chuyến xe. Con đường thật nhiều đèo dốc và khúc quanh uốn lượn. Nhỏ cảm nhận rất rõ cảm giác Nhỏ đổ nhào vào anh mỗi khi qua một khúc cua . Và cứ thế Nhỏ chao liệng cùng anh hệt như những cánh bướm va đập vào thành xe. Rồi đột nhiên trời chuyển mưa thật bất ngờ. Tất cả quanh Nhỏ chỉ còn là một màu đen của đêm tối và sấm sét thật lớn. Nhỏ ôm chặt lấy anh như cố sức níu giữ một điều gì đó hết sức mong manh ở kiếp sống này. Nhưng điều gì đến phải đến. Duyên nghiệp đã hết. Nhỏ thấy rõ mình bỗng nhẹ hẫng đi và tan biến vào hư không. Nhỏ đang dần thoát ra màu đêm đen để bước vào một vùng sáng chói lòa cùng những âm thanh rất lạ, và ý thức cuối cùng của Nhỏ đọng lại ở điểm giao thoa của sự kết thúc và bắt đầu…

Cũng buổi chiều hôm ấy, một người đàn ông xa lạ đến thăm cô gái bệnh hoạn, nhưng không kịp nữa rồi, nàng vừa mới ra đi. Nhìn thấy đôi giày đỏ được đặt ngay ngắn bên cạnh nàng anh đã rơi nước mắt. Anh xin phép gia đình được nắm lấy đôi bàn tay giá lạnh với những ngón thuôn dài xanh xao xếp lại trên thân thể. Tay em vẫn còn mềm. Ngực em vẫn còn ấm. Sự sống đã ra đi nhưng tình yêu của em vẫn còn ở lại. Anh vẫn còn nghe rõ đâu đó tiếng cười rộn rã của em và không thể nào chấp nhận được rằng anh đã thật sự mất em vĩnh viễn. Nỗi đau càng thấm đẫm cùng sự hối hận khôn cùng, Anh đã hiểu lầm, đã không kịp đến để giành cho em được những phút giây cuối cùng của một kiếp người, những khoảnh khắc thiêng liêng nhất của một tình yêu. Đã quá muộn màng cho một ân hận chìm sâu! Chàng bác sĩ trẻ, người bạn thân thiết của nàng từ thưở nhỏ, đã nhận ra trái tim yêu đang đau đớn thổn thức trong lồng ngực người đàn ông. Chàng lặng lẽ đưa anh ra ngoài, hai người đàn ông yên lặng chia nhau khói thuốc. Chàng nói, anh là người hạnh phúc vì đến giây phút cuối nàng đã nghĩ về anh thật nhiều. Chàng gởi lại kỷ vật của nàng cho anh, bức tranh Thềm xưa với hình ảnh chiếc giày màu đỏ ai đó làm rơi, và không quên dặn dò anh “ Xin hãy trân trọng trái tim người con gái ấy!”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *